Taixiu sunwin - Sic Bo trực tuyến có thể được đổi thành tiền thật

Truyền thông

Náng Gánh – Cảm Ơn Bệnh Viện Hạnh Phúc

30/01/2020

CẢM ƠN BỆNH VIỆN HẠNH PHÚC 

Lúc bầu đến đẻ, dù mơ ước là BV Hạnh Phúc nhưng chi phí chỉ là phần nhỏ, cái lớn nhất là sự liều trong quyết định sanh tử: BV X hay Hạnh phúc?

Tại sao? Hai lần sinh trước, Phó Giám đốc BV Phụ sản Y bác L, cũng khuyên nên sinh BV X, bên Bác không dám nhận em. Quả thật, lần đó mổ lấy thai Kevin hết 4 tiếng, có bs bên Đại học Y dược (nghi u tuyến giáp), bs Bình Dân (viêm phúc mạc ruột thừa nên có thai, ruột dính tứ tung, đau nhập viện cấp cứu suốt) và vài bs giỏi của Từ Dũ (bs Mỹ Ý lead, bs Cẩm được mời mổ chung).

Rồi khi mang thai Henry cách Kevin chỉ 1.5 năm, bs M khẳng định chắc nịch không được đi đâu khác, chỉ ở BV X thôi. Ca mổ trộm vía không dính như lúc sinh Kevin, tuy vậy, cơn đau sau mổ do gò tử cung, đau vết mổ và đau cùng cực của cắt chỉ là kinh khủng khiếp đảm hãi hùng. Do không hiểu sau, X chỉ định cắt chỉ sau 13-17 ngày, lâu vậy nên đau thấu trời xanh

đến mức em đòi nhảy lầu tự tử

đến mức em ám ảnh và ghét luôn Henry, đến hơn 2 tuổi mới thương con lại và từ từ mới hết căm ghét con, căm ghét bản thân. 

trong bối cảnh như thế, QUYẾT ĐỊNH SINH TỬ là:

– Vô Hạnh phúc, gạt bỏ hết mọi lo lắng, tin tưởng tuỵêt đối vào lựa chọn mới là BS Vũ Văn Phi thay cho bác Y, nếu mà có theo, cũng sẽ bắt em vào BV X

Ngày khám cuối, bị bắt nhập viện, em khóc ròng, khóc rống trên xe, vẫn còn lợn cợn BV X hay Hạnh phúc, rồi gạt lòng cái rột, em cầu xin Đức Mẹ Maria, xin Mẹ Quán Thế Âm, niệm Chú đại bi và Thần chú hộ mệnh Angulimala chuyên giúp sản phụ mẹ tròn con vuông; tất cả cầu nguyện đều xin cho vượt cạn bình an.

Đúng là mầu nhiệm: 

26/4 nhập viện trong nặng nề, lo lắng, huyết áp liên tục thay đổi lúc cao lúc thấp và tinh thần cứ lung lay, lo lắng 

29/4 có lịch mổ là 11g mà em vẫn ngần ngại, nửa muốn ráng cho con thêm được ngày nào hay ngày nấy trong bụng, nửa sợ rơi vô lễ mà có chuyện gì thì bác sĩ sẽ không đông đủ như ngày thường. Đến tận 9g vẫn còn ngần ngừ chưa quyết định, dù Má và bạn và chị đã chờ sẵn hỗ trợ. Thôi, hít một hơi dài, em bước vào phòng vệ sinh cơ thể và khóc chia tay Má, để cô y tá xinh đẹp đẩy vô phòng mổ 

liên tục niệm Mẹ Quan Âm, rồi thần chú Angulimala: sợ hãi, niệm. Nằm chờ chồng tẩy trùng để vô phòng mổ chung, lo vì thấy các cô y tá mặt mày trẻ măng, bún ra sữa đúng nghĩa: niệm. Khi các cô hỏi câu hỏi trước giờ mổ, loay hoay với đường truyền hơi bị lệch: niệm. Co người lại gây tê vào tuỷ sống: niệm. Và thần linh ơi, so với hai lần đầu, lần này em chích nhẹ nhàng và hoàn- toàn- không- đau. 

Em nài nỉ cho bác sĩ chuyên gây tê ở lại với em, hình như theo quy định Bác có thể ra khỏi phòng mổ và chỉ cần chuyên viên bên gây mê ở lại, nhưng em cứ nói Bác hãy ở lại giúp Mẹ con em. Nhớ lúc khám tiền mê, một loạt vấn đề của em: phẫu thuật 4 lần trên cùng một vết mổ cũ của viêm phúc mạc ruột thừa, 1 lần bứu giáp, 1 lần amidam, dị ứng Lidocaine, sốc phản vệ suýt chết một lần chưa tìm ra nguyên nhân làm cho ai cũng hiểu đây là ca phức tạp. Em thì rất hãi.

Vậy mà chính các cô búng ra sữa đó, chuyên nghiêp và nhẹ nhàng, tâm lý hết sức đã trợ sức trợ tinh thần cho em tốt lắm suốt cơn mổ.

Chồng lo lắng, mắt ầng ậc nước, ngồi kề bên, nắm chặt tay: chồng đọc kinh bên Chúa, em cầu xin bên Phật, hai đứa cứ lầm rầm. Và rất nhanh sau đó, bé con chào đời , trộm vía tử cung không dính gì cả nên lấy bé nhanh ngoài dự tính.

Nhưng, ruột dính một chùm, nghe bác Phi giọng không kềm được lo lắng, yêu cầu một bs ngoại khoa vô hỗ trợ gấp. Bác nhắc lại tầm ba lần thì hình như có bs khác vào. Và sau đó, nghe bác Phi kêu chồng em qua, nhìn vào ổ bụng đang mở toang, bảo “đó, ruột kéo từ dưới lên dính một chùm ngay dưới rốn đó, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ dính ruột, tắc ruột nha, nói cho người thân hay vậy.

Và bác đóng thành bụng, lâu lâu, tổng ca mổ 1.5 tiếng, so với 15 phút của một ca mổ lấy thai thông thường. Em cảm thấy thật rõ và khó chịu khi bị đè, giằng chỗ vết dính bên dưới rốn, nên Bác cho thêm chút mê để em ngủ luôn. 

[Vài ngày sau, bác chia sẻ “quả thật may mắn: một là bé con được lấy ra quá nhanh, chính bs khoa Nhi đứng trong phòng mổ còn bất ngờ. Hai là khi rạch dao, chỉ cần chệch vài ly, sẽ đụng ngay đám ruột đang dính, dính kinh khủng kia, không biết mọi việc sẽ ra sao. May lag bs ngoại khoa tư vấn nên để tự nhiên thế, đừng làm gì nữa. Sau này, nếu chẳng may có tắc ruột, phải là bs ngoại khoa hàng đầu Việt Nam mới xử lý nổi ca của em, hic.

mổ xong không đau. Trời đất, không hề đau, đến mức em nghĩ chắc em tâm thần, đau quá hoá điên mất luôn cảm giác hay sao. 

Không dám tin là không đau, tỉnh táo hoàn toàn, hít thở mạnh mẽ và trộm vía, liên tục cầu xin, rồi cảm ơn Trời Phật gia hộ. Xin cô y tá cho ra, đến mức sớm nhất cho phép, sau khi check các kiểu, em được đẩy về phòng, trong lúc đó liên tục được hỏi và được cung cấp đủ thông tin về con. Nhớ lại BV X, đông quá nên lạnh run cầm cập và chả hỏi được gì, ai cũng hay nhăn, may là ai cũng ưu tiên em vì vết mổ dọc nhiều lần, nhưng em sợ hãi lắm cảnh hồi sức đầy đau đớn, ngay khi tỉnh sau mổ, ở BV X. 

14g45 về phòng: không đau, liên tục được thăm hỏi, truyền kháng sinh, giảm đau, chích giảm đau, và em xoay người cho con bú sữa non vô tư. Điều mà ở X, em xoay được cái người là nước mắt và mồ hôi đổ ròng ròng.

Rồi 8g tối em xì hơi, xì hơi nhiều nên được uống nước, được ăn cháo bệnh viện cung cấp. 

Qua hôm sau, em bắt đầu đau. Nhưng mọi cơn đau là do em từ chối dùng thuốc giảm đau dạng uống hay nhét. Về điều này, BV Hạnh phúc nên xem lại khi có hai luồng thông tin ngược nhau từ bs đến y tá: người thì bảo đau là cứ giảm đau, đừng nên chịu đựng, để cơ thể tỉnh táo khoẻ mạnh sữa về, để tinh thần thoải mái chăm bản thân, yêu thương con. Người thì bảo, nếu chịu đau nổi thì ráng chịu, đừng xài thuốc giảm đau vì dù gì thuốc sẽ không tốt. 

taixiu sunwin

Ôi, em vật vã chịu đựng, tất cả vì con mà. 

không có đêm nào cần gởi con đi chăm sóc, để mẹ ngủ cho khoẻ, mẹ chỉ yên tâm ngủ khi ở cạnh con, cho con bú.

hai ngày sau là lễ, nhà em đi chơi theo tour đã book từ trước, không có ai ngoài bà Ngoại già nua. Team Gánh thì overload với đơn tiệc, buffet. Căn tin trong bv thì nghỉ lễ. Xung quanh khu dân cư tiệm tạp hoá đóng cửa luôn. Đói không có gì ăn ngoài cơm bv. Uống thêm nước đường để có sữa cho con.

thấy sữa in ít, em quyết tâm: ăn cứ 2-3 tiếng ăn một lần, 11g đêm ăn để uống thuốc, 3g sáng ăn thêm để có sữa, Uống nước đường cầm hơi. Cầu xin để có sữa, tự nói với bản thân phải đủ sữa nuôi con. Và sau hai ngày lễ, sữa tràn trề, căng cứng, em lại khóc vì đau. Vấn đề này, hãnh diện lắm, khi bà mẹ 42 tuổi m, tình trạng cơ địa như em, lại có đủ sữa nuôi con, trộm vía. Em tâp đi, em xoay người, em làm đủ kiểu để em khoẻ và con khoẻ.

Y tá chăm em tốt đến mức, khi xuất viện, em tâm tình với cô bên hành chính (thành viên GEBA) và cô y tá trưởng, cả ba đều khóc cho thân phận phụ nữ và cái thiêng liêng của tình mẫu tử. Rồi, với cách sống đó giờ được Ba Má dạy về lòng biết ơn, em tặng quà từng người, ghi rõ những gì họ đã hỗ trợ em và em trân trọng không quên được:

– Cô Hương quê Đồng Nai: nhét thuốc hậu môn, trợ giúp luôn mấy cục trĩ, tận tình chỉ kinh nghiệm xử lý cơn đau của trĩ

– Cô Minh xinh đẹp, đẩy đi mổ và đứng vỗ về động viên miệt mài khi bs Phi cắt chỉ lần đầu

– Chị Hằng sếp tận tình chuyên nghiệp chia sẻ nhiều cái hay em mới biết

– Chị Hằng y tá cắt chỉ lần hai và lần ba êm ru, dứt khoát, tay đưa kéo vào chỗ mà không thể nhìn thấy khoảng hở nào dù là tí tẹo

– Cô Hương hộ lý ngày xuất viện đẩy đi siêu âm: cô đỡ nằm xuống giường bằng tất cả sức lực để em không đau, cô xem em như chị gái 

– Cô Nguyệt: người tạo đường truyền trước khi em vào mổ, ven quá nhỏ và em quá sợ, mọi thứ rất khó khăn, và chỉ cho phép trật một phát, phát thứ hai cô làm nhanh, nhẹ lắm. Cô niệm Phật để làm cho em nhẹ nhất có thể, “vì em đau chị có sung sướng gì”. Ôi, có y tá niệm Phật vì bệnh nhân.

– Cô Phê: chuyên viên về bú mẹ, hướng dẫn tận tình giúp em biết cách cho bé bú và có đủ sữa, tự tin hơn, khoẻ hơn. 

– Cô Giang: nhẹ nhàng, dễ thương chu đáo.

– Cô Uyên cười xinh như Ngọc Huyền cải lương hồi đó, nhiệt tình và tận tuỵ, yêu nghề. 

– Cô Quỳnh: chăm trước cả sau sinh, dù chỉ là món quà nhỏ hay vài lời chia sẻ khi biết nhau qua tư cách khách hàng và bà Gánh 

taixiu sunwin

bác sĩ Phi thì trên cả tuyệt vời, nhất định không quà cáp, chỉ sự mạnh khoẻ của hai mẹ con là đủ, nhưng dĩ nhiên, em vẫn có cách để tặng bác quà đặc trưng của nàng Gánh. Bác quả là thần hộ mệnh với Mira và mẹ Chanh. 

em khoẻ về khía cạnh hậu phẫu, khoẻ hơn nhiều so với hai lần sinh trước. Tuy rằng độ già của lứa tuổi khiến cho em không nhanh nhẹn bằng hồi xưa. 

Về đông y: mổ dọc đỡ hơn mổ ngang vì mổ ngang là cắt đôi đường kinh mạch, người có thể nối lại kinh mạch rất hiếm ở Việt Nam! Về tây y, mổ dọc đau hơn mổ ngang& lâu lành hơn. 

Với vết mổ 2-3 lần trở lên thì mổ dọc càng nguy hiểm và khó lành vì: cơ ở hai bên đường mổ mỏng đi và bị chai nên kém hẳn tính đàn hồi liền lạc với nhau& vì cơ bụng có khuynh hướng giãn và bung ra, tuyệt đối hạn chế ho, hắt xì& táo bón. Mỗi khi ho, hắt xì phải gập người lại, 2 tay ôm chéo bụng kéo cơ bụng vào để không bị bung vết mổ. Có nhiều người chủ quan, bung vết mổ phải khâu lại bằng chỉ thép. 

Trong khi ở vết mổ ngang, các cơ xếp dọc theo chiều thẳng đứng nên mau liền lạc.

Ghi chép lại từ bs đông y và bs Tây y nói

(cộng thêm em tập hít thở, theo đông y suốt trước đó để nâng cao khí huyết, nâng tầm thể trạng lên cho mạnh nhất trong khả năng em có thể tập luyên. Phân nửa lý do còn lại là do sự mầu nhiệm, duy tâm)

Hôm nay, con gái tròn 45 ngày tuổi, em mới viết lại những trải nghiệm cuộc sinh nở để chia sẻ và động viên những mẹ bầu, mẹ bỉm. Hãy mạnh dạn chọn bệnh viện tốt nhất. Hãy luôn trau dồi đức tin. Hãy chú trọng hơi thở và sức mạnh tiềm ẩn của bản thân!

Nguồn: Facebook Nguyễn Thị Thanh Nhàn